CÂU CHUYỆN CỦA ANH TÔI: ĐINH VĂN HOA
Anh em chung sống thưở ấu thơ
Khắn khít bên nhau tuổi dại khờ
Em ngã anh nâng đồng cảnh ngộ
Mẹ cha vất vả bởi con thơ
Ngày anh lên tám đi học trường
Nghèo túng song nhà thích văn chương
Ba năm đèn sách anh thi đỗ
Đẹp ý song đường được mến thương
Trường tỉnh học hành cũng khá cao
Nhưng anh có học suốt bao giờ
Đến năm mười bốn anh bỏ lớp
Dang dở học hành khổ siết bao
Khăn gói lên đường rảo bước đi
Theo cha từng bước mãi nghĩ suy
Mình đi ở mướn năm mười bốn
Khổ quá! Song mình cứ phải đi
Tôi nhớ dạo nào Ba Má tôi
Một phen khổ sở cũng chỉ nghèo
Nấu rượu đôi ơ cho đở ngặt
Bị bắt phải đành thế chị tôi
Tuy nhỏ nhưng anh cũng biết rồi
Tiền anh ở mướn chuộc chị tôi
Trong bao thấp thõm đang chờ đợi
Nếu có tiền trao thả chị tôi
Chị tôi hớn hở trên đường về
Niềm vui chưa cạn bỗng tái tê
Khi nghe tin rõ em ở mướn
Để có tiền mau rước chị về
Hai năm đằng đẳng qua xa rồi
Tất cả chăn trâu lại hốt chuồng
Công việc linh tinh trời hừng sáng
Mãi đến tối về anh bận luôn
Thắm thoát ngày qua tuỗi xế chiều
Đến nay tính lại quá bảy mươi
Thăng trầm cuộc sống nơi đồng ruộng
Đượm thắm niềm vui tuổi xế chiều
Niềm vui lớn nhất chị anh tôi
Tổ ấm thêng thang đẹp ý rồi
Huê viên ấm lạnh chung chồng vợ
Thoả thích niềm riêng đến cuối đời
Vạn xuân 1987